Khi cuộc sống hối hả chạy qua, bỏ lại sau lưng bao nhiêu điều nuối tiếc, ta chợt ngoảnh lại nhìn những ngày cũ và chợt nhận ra rằng chẳng còn lại gì ngoài những nỗi nhớ, nỗi nhớ cồn cào trong tim dành cho ai đó. Một nỗi nhớ không tên .... giống như cách anh tự đặt tên cho mình là miền cát tráng không tên vậy , mà cũng chẳng có định nghĩa, ý niệm... Nó cứ gờn gợn trong cảm xúc, trong suy nghĩ ngay cả những công việc thường ngày, dường như chúng đang chạy trốn sau những vặt vảnh tất bật của đời thường. Nỗi nhớ có khi làm mình quay quắt...
Hôm nay 30 , Nha Trang đường mưa phố vắng người ơi ! tự tình 1 chúc cho nuôi nỗi niềm .....
Tháng 7 đã hết những cơn mưa trên thành phố Nha Trang cũng đã vào mùa, những giọt mưa rơi nhẹ nhàng tí tách cho dòng người đi vội vã,cho những cô bé áo trắng đưa tay hứng "lệ trời" một cách ngây thơ. Để rồi những giọt mưa ấy lại vô tình làm chứng cho chuyện tình của đôi lứa, một cảm xúc dễ thương của lứa tuổi học trò trong cơn mưa và những nỗi nhớ bất chợt!
Đôi khi người ta muốn quên đi quá khứ để sống thật hơn, với tâm hồn và những người xung quanh. Thật khó để chối bỏ những ngày đi qua nhiều kỷ niệm, chúng đã là những vết dấu cũ,khắc sâu vào trong tâm hồn, hằn lên kí ức và hun hút trong những tâm tư… Đôi khi người ta cố để quên đi thực tại, những nỗi cô đơn trống rỗng khi một ngày buồn vừa gõ cửa, quên đi những chối từ buồn đau và khổ lụy trong tình yêu. Đôi khi cố quên là biết sẽ nhớ rất nhiều
…
Anh thích lặng thinh nhìn em mỗi lần online, được thấy em cười khúc khích và nói những điều ngây ngô vừa dễ hiểu vừa khó hiểu mà khó hiểu cũng đúng thôi vì em là con gái mà !!! . Chỉ thế thôi để anh vờ cảm nhận mình bên em rất gần, để biết những khoảng cách xích lại gần nhau hơn trong nỗi nhớ và chúng sẽ chết đi trong một chiều hẹn muộn màng. Điều ấy thật giản dị nhưng đôi lúc lại bổng trở nên quá xa vời. Thật khó để bảo rằng anh không nhớ đến em!
Bao nhiêu thời gian qua là bấy nhiêu nỗi nhớ, và bây giờ ... ta không muốn lại vẫn chỉ là những nỗi nhớ không tên…nỗi nhớ của những kẻ chỉ mới vừa quen nhau nhưng nỗi nhớ đó cứ giống như đã sâu nặng , đã vờ như đã hiểu nhau tới điên người
Bài thơ này xin không đặt tên cho nó tạm gọi vu vơ là nhớ !
Nhớ
tình yêu tôi bắt đầu từ đó từ một buổi chiều biển nắng nha trang ở nơi đó bờ cát dài xa tít tắp hàng dừa xanh đứng gác biển trăm năm đường trần phú vươn mình lên núi thẳm dãy cáp treo chạy dài về những nơi xa ôi nha trang thu nay lại nhớ những kỉ niệm cứ giăng đầy trong ký ức dáng em cười như hoa nở mùa xuân e ấp nhìn và đôi môi phụng phịu cháy lòng anh người lữ khách tha hương biển chiều nay như đang cồn cào dậy sóng vẫy chào anh trong phút dây trở lại sau những ngày dài vất vả li tan mũi hòn chồng nằm yên yên suy nghĩ dáng CÔ TIÊN tha thiết bao điều biễn vẫn thế và nha trang ngàn năm vẫn thế nhưng vu vơ anh lấm tấm nỗi buồn không còn em trong biển chiều hoang vắng chỉ mình anh ôm mối tình xưa dang dở bởi ngày xưa không trọn vẹn câu thề
Đi đi đứng đứng ngồi ngồi ... Gặp nhau cười nói hênh hoang ... Nghiêng chai rót xuống huy hoàng !! Chạm ly hoành tráng sỗ sàng choàng vai .
Sá chi trưa nắng bủa vây ! Sá gì lễ lớn từng giây ngoài đường .
Hôm nay có Thắng , có Chung ... Phú , ta chung sức chung ly chung lòng !! Bia tuôn xối xả đổ ngoài cuộc vui ... Không què quặt chẳng mù đui ! Đứng lên chếnh choáng lại ngồi ... Trăng sao loạng choạng núi đồi ngả nghiêng ...
Một chai tẩy rửa muộn phiền ! Hai chai xoá sạch cơn điên thuở nào .... Ba chai trời thấp đất cao ! Bốn chai thấp thoáng cơn điên lại về !! Năm chai ngọng nghịu ngô nghê , Sáu chai rút máy nhắn tin lề phề !! Nhắn nhằm bạn tốt mới ghê ... Nhắn xong mới biết tỉ tề nhằm người ....... Bảy chai lạc bước xa bờ người ơi ! Chai cuối bỏ bạn đi nằm ... Ôm nhau bốn đứa lằm bằm cả trưa ! Say sưa chẳng biết nắng mưa
Ba mươi tháng bốn giấc trưa khò khò ... Mặc cho kiến cắn sâu bò .. Ngủ là ngủ mà say là say ! Thắng chân Phú cổ ta đè tụi bây .... Tưởng rằng hỉ nộ trống trơn ! Ngờ đâu nguyên vẹn cô đơn vẫn đầy ! Tìm vui vất vưởng cơn say ... Ta như trái đất lăn quay ngủ ngày ! .... ..... Say với 3 thằng bạn ....